诗词大全

诗文 作者 名句 典籍 成语
类型
朝代
辞赋
欧阳修
北宋 欧阳修 欧阳修
有个人人牵系。
泪成痕、滴尽罗衣。
问海约山盟何时。
镇教人、目断魂飞。
梦里似偎人睡。
肌肤依旧骨香腻。
觉来但堆鸳被。
想忡忡、那里争知。
yǒu rén rén qiān
lèi chéng hén jìn luó
wèn hǎi yuē shān méng shí
zhèn jiāo rén duàn hún fēi
mèng wēi rén shuì
jiù xiāng
jiào lái dàn duī yuān bèi
xiǎng chōng chōng zhēng zhī
北宋 欧阳修 欧阳修
渐素景。
金风劲。
早是凄凉孤冷。
那堪闻、蛩吟穿金井。
唤愁绪难整。
懊恼人人薄幸。
负云期雨信。
终日望伊来,无凭准。
闷损我、也不定。
jiàn jǐng
jīn fēng jìn
zǎo shì liáng lěng
kān wén qióng yín chuān 穿 jīn jǐng
huàn chóu nán zhěng
ào nǎo rén rén báo xìng
yún xìn
zhōng wàng lái
píng zhǔn
mèn sǔn dìng
北宋 欧阳修 欧阳修
因倚兰台翠云亸。
睡未足、双眉尚锁。
潜身走向伊行坐。
孜孜地、告他梳裹。
发妆酒冷重温过。
道要饮、除非伴我。
丁香嚼碎偎人睡,犹记恨、夜来些个。
yīn lán tái cuì yún duǒ
shuì wèi shuāng méi shàng suǒ
qián shēn zǒu xiàng háng zuò
gào shū guǒ
zhuāng jiǔ lěng zhòng wēn guò
dào yào yǐn chú fēi bàn
dīng xiāng jiáo suì wēi rén shuì
yóu hèn lái xiē
北宋 欧阳修 欧阳修
关河愁思望处满。
渐素秋向晚。
雁过南云,行人回泪眼。
双鸾衾裯悔展。
夜又永、枕孤人远。
梦未成归,梅花闻塞管。
guān chóu wàng chù mǎn
jiàn qiū xiàng wǎn
yàn guò nán yún
háng rén huí lèi yǎn
shuāng luán qīn dāo huǐ zhǎn
yòu yǒng zhěn rén yuǎn
mèng wèi chéng guī
méi huā wén sāi guǎn
北宋 欧阳修 欧阳修
增之太长,减之太短,出群风格。
施朱太赤,施粉太付,倾城颜色。
慧多多,娇的的。
天付与、教谁怜惜。
除非我、偎著抱著,更有何人消得。
zēng zhī tài zhǎng
jiǎn zhī tài duǎn
chū qún fēng
shī zhū tài chì
shī fěn tài
qīng chéng yán
huì duō duō
jiāo de de
tiān jiāo shuí lián
chú fēi wēi zhe bào zhe
gèng yǒu rén xiāo
北宋 欧阳修 欧阳修
翠树芳条飐。的的裙腰初染。
佳人携手弄芳菲,绿阴红影,共展双纹簟。
插花照影窥鸾鉴。
只恐芳容减。
不堪零落春晚,青苔雨后深红点。
一去门闲掩。
重来却寻朱槛。
离离秋实弄轻霜,娇红脉脉,似见胭脂脸。
人非事往眉空敛。
谁把佳期赚。
芳心只愿长依旧,春风更放明年艳。
cuì shù fāng tiáo zhǎn
de de qún yāo chū rǎn
jiā rén xié shǒu nòng fāng fēi
绿 yīn hóng yǐng
gòng zhǎn shuāng wén diàn
chā huā zhào yǐng kuī luán jiàn
zhī kǒng fāng róng jiǎn
kān líng luò chūn wǎn
qīng tái hòu shēn hóng diǎn
mén xián yǎn
zhòng lái què xún zhū kǎn
qiū shí nòng qīng shuāng
jiāo hóng
jiàn yān zhī liǎn
rén fēi shì wǎng méi kōng liǎn
shuí jiā zuàn
fāng xīn zhī yuàn zhǎng jiù
chūn fēng gèng fàng míng nián yàn
北宋 欧阳修 欧阳修
独自上孤舟,倚危樯目断。
难成暮雨,更朝云散。
凉劲残叶乱。
新月照、澄波浅。
今夜里,厌厌离绪难销遣。
强来就枕,灯残漏水,合相思眼。
分明梦见如花面。
依前是、旧庭院。
新月照,罗幕挂,珠帘卷。
渐向晓,脉然睡觉如天远。
shàng zhōu
wēi qiáng duàn
nán chéng
gèng cháo yún sàn
liáng jìn cán luàn
xīn yuè zhào chéng qiǎn
jīn
yàn yàn nán xiāo qiǎn
qiáng lái jiù zhěn
dēng cán lòu shuǐ
xiàng yǎn
fèn míng mèng jiàn huā miàn
qián shì jiù tíng yuàn
xīn yuè zhào
luó guà
zhū lián juàn
jiàn xiàng xiǎo
rán shuì jiào tiān yuǎn
北宋 欧阳修 欧阳修
莺啼绿树声早。
槛外残红未扫。
露点真珠遍芳草。
正帘帏清晓。
秋千宅院悄悄。
又是清明过了。
燕蝶轻狂,柳丝撩乱,春心多少。
yīng 绿 shù shēng zǎo
kǎn wài cán hóng wèi sǎo
diǎn zhēn zhū biàn fāng cǎo
zhèng lián wéi qīng xiǎo
qiū qiān zhái yuàn qiāo qiāo
yòu shì qīng míng guò le
yàn dié qīng kuáng
liǔ liáo luàn
chūn xīn duō shǎo
北宋 欧阳修 欧阳修
眼细眉长。
宫样梳妆。
靸鞋儿走向花下立著。
一身绣出,两同心字,浅浅金黄。
早是肌肤轻渺,抱著了、暖仍香。
姿姿媚媚端正好,怎教人别后,从头仔细,断得思量。
yǎn méi zhǎng
gōng yàng shū zhuāng
xié ér zǒu xiàng huā xià zhe
shēn xiù chū
liǎng tóng xīn
qiǎn qiǎn jīn huáng
zǎo shì qīng miǎo
bào zhe le nuǎn réng xiāng
姿 姿 mèi mèi duān zhèng hǎo
zěn jiāo rén bié hòu
cóng tóu zǎi
duàn liàng
北宋 欧阳修 欧阳修
楼前乱草,是离人方寸。
倚遍阑干意无尽。
罗巾掩,宿粉残眉、香未减,人与天涯共远。
香闺知人否,长是厌厌,拟写相思寄归信。
未写了,泪成行、早满香笺。
相思字、一时滴损。
便直饶、伊家总无情,也拚了一生,为伊成病。
lóu qián luàn cǎo
shì rén fāng cùn
biàn lán gàn jìn
luó jīn yǎn
xiǔ 宿 fěn cán méi xiāng wèi jiǎn
rén tiān gòng yuǎn
xiāng guī zhī rén fǒu
zhǎng shì yàn yàn
xiě xiàng guī xìn
wèi xiě le
lèi chéng háng zǎo mǎn xiāng jiān
xiàng shí sǔn
biàn 便 zhí ráo jiā zǒng qíng
pīn le shēng
wéi chéng bìng
古诗文网© | 友情链接:
热门搜索:明星图片男明星的定义苹果版迅雷下载明星绯闻迅雷下载器官网天堂种子最帅的十大男明星蜘蛛搜索引擎
櫻花の島
网站地图