诗词大全

祠古堂诗

朝代: 作者:吴可
群儿只解祠金玉,百岁作痴空润屋。君家胜味渠不知,掉头归来北窗读。插架整整三万笺,谁何有书真不然。是中文字到蝌蚪,补亡应得内庚篇。异锦千囊更妙限,中有玉奁藏小草。不烦脱帽苦挥毫,漫说惊蛇杂飞岛。摩挲鼎彝自笑语,碧晕堆花久瘞土。悬知百好堕儿戏,此物一出吞万古。客来错恶初不解,把玩殷勤定为怪。我知此老极不浅,规模正欲超三代。
qún ér zhī jiě jīn
bǎi suì zuò chī kōng rùn
jūn jiā shèng wèi zhī
diào tóu guī lái běi chuāng
chā jià zhěng zhěng sān wàn jiān
shuí yǒu shū zhēn rán
shì zhōng wén dào dǒu
wáng yīng nèi gēng piān
jǐn qiān náng gèng miào xiàn
zhōng yǒu lián cáng xiǎo cǎo
fán tuō mào huī háo
màn shuō jīng shé fēi dǎo
suō dǐng xiào
yūn duī huā jiǔ
xuán zhī bǎi hǎo duò ér
chū tūn wàn
lái cuò è chū jiě
wán yīn qín dìng wéi guài
zhī lǎo qiǎn
guī zhèng chāo sān dài

※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。
作者介绍
吴可
建康人,字思道。原名默。徽宗大观三年进士。尝以诗谒苏轼、刘安世,得二人称勉。为蔡绦所用,又出入梁师成之门。累官至团练使。宣和末避战乱辞官...详情
相关作品
吴可吴可
蜀魄悲鸣楚国春,试凭清些与招魂。
柔肠欲断云横岭,幽梦初回月挂村。
客舍花光随野光,故园柳色负柴门。
饱闻锦里无穷乐,早晚归来访子孙。
shǔ bēi míng chǔ guó chūn
shì píng qīng xiē zhāo hún
róu cháng duàn yún héng lǐng
yōu mèng chū huí yuè guà cūn
shě huā guāng suí guāng
yuán liǔ chái mén
bǎo wén jǐn qióng
zǎo wǎn guī lái fǎng 访 sūn
吴可吴可
文正活国手,颇恨见不及。
宦游识其孙,想像高寇岌。
岂但为交承,自是贤友执。
尤思谈性命,微到鬼神泣。
吾曹饮沧海,百川羹一吸。
失却大官味,卷舌舐泥汁。
因...
展开阅读全文V
wén zhèng huó guó shǒu
hèn jiàn
huàn yóu shí sūn
xiǎng xiàng gāo kòu
dàn wéi jiāo chéng
shì xián yǒu zhí
yóu tán xìng mìng
wēi dào guǐ shén
cáo yǐn cāng hǎi
bǎi chuān gēng
shī què guān wèi
juàn shé shì zhī
yīn yún jiǔ
lín bié bǎi yōu
hǎo chí
zhōng shī 湿
吴可吴可
时危伤去国,岁晚强登城。
过雁书难间,穷途泪欲倾。
江湖归客梦,梅柳故园情。
倚杖空凝竚,行藏竟不成。
shí wēi shāng guó
suì wǎn qiáng dēng chéng
guò yàn shū nán jiān
qióng lèi qīng
jiāng guī mèng
méi liǔ yuán qíng
zhàng kōng níng zhù
háng cáng jìng chéng
吴可吴可
野税那知笋豉香,伊蒲淡泊喜初尝。
自怜老去能忘肉,谁谓朝来已彻姜。
脍玉有名污净供,莼丝无味诳枯肠。
此君苗裔风流在,三韭何须学庾郎。
shuì zhī sǔn chǐ xiāng
dàn chū cháng
lián lǎo néng wàng ròu
shuí wèi cháo lái chè jiāng
kuài yǒu míng jìng gòng
chún wèi kuáng cháng
jūn miáo fēng liú zài
sān jiǔ xué láng
吴可吴可
小醉初醒过竹村,数家残雪拥篱根。
风前有恨梅千点,溪上无人月一痕。
xiǎo zuì chū xǐng guò zhú cūn
shù jiā cán xuě yōng gēn
fēng qián yǒu hèn méi qiān diǎn
shàng rén yuè hén
吴可吴可
李侯平生无他好,眼中黄卷常自娱。
明窗危坐对贤圣,鼓吹不可一日无。
欣然会意便忘食,心醉何止勤三余。
几年携家避盗寇,尚得戏彩乘潘舆。
摄官江外有何好,阔步日边...
展开阅读全文V
hóu píng shēng hǎo
yǎn zhōng huáng juàn cháng
míng chuāng wēi zuò duì xián shèng
chuī
xīn rán huì biàn 便 wàng shí
xīn zuì zhǐ qín sān
nián xié jiā dào kòu
shàng cǎi chéng pān
shè guān jiāng wài yǒu hǎo
kuò biān zhēn liáng
shì qiú jiǎ zhí è
nián jiǎn háng shū
吴可吴可
老木拔云苍翠起,新篁挟雨枝叶美。
下有数峰莓苔寒,先生俯仰一笑喜。
乘兴把书坐秋风,超然吐论飞长虹。
客星忽去璧月上,陶陶醉卧玻璃中。
lǎo yún cāng cuì
xīn huáng jiā zhī měi
xià yǒu shù fēng méi tái hán
xiān shēng yǎng xiào
chéng xìng shū zuò qiū fēng
chāo rán lùn fēi zhǎng hóng
xīng yuè shàng
táo táo zuì zhōng
吴可吴可
客里登高意若何,笑扶藜杖兴还多。
叶金委地谁能布,山剑横天不受磨。
随遇可无挥翰手,感时空有断肠歌。
尚怜把菊烟尘外,自镜衰容半欲酡。
dēng gāo ruò
xiào zhàng xìng hái duō
jīn wěi shuí néng
shān jiàn héng tiān shòu
suí huī hàn shǒu
gǎn shí kōng yǒu duàn cháng
shàng lián yān chén wài
jìng shuāi róng bàn tuó
吴可吴可
倒指烟尘岁月深,引杯看剑漫悲吟。
平生自叹雕虫手,末路空惭舐犊心。
剩喜星郎上云汉,苦怜鹤发避山林。
君家伯仲真廊庙,痛为中兴惜寸阴。
dǎo zhǐ yān chén suì yuè shēn
yǐn bēi kàn jiàn màn bēi yín
píng shēng tàn diāo chóng shǒu
kōng cán shì xīn
shèng xīng láng shàng yún hàn
lián shān lín
jūn jiā zhòng zhēn láng miào
tòng wéi zhōng xìng cùn yīn
吴可吴可
谁有画鱼癖,诗社寻楚狂。
真成戏新荷,径俗穿垂杨。
余生堕辙中,恍然得濠梁。
寓兴亦差乐,江湖庶相忘。
shuí yǒu huà
shī shè xún chǔ kuáng
zhēn chéng xīn
jìng chuān 穿 chuí yáng
shēng duò zhé zhōng
huǎng rán háo liáng
xìng chà
jiāng shù xiàng wàng
更多关于吴可的古诗>>
群儿只解祠金玉,百岁作痴空润屋。君家胜味渠不知,掉头归来北窗读。插架整整三万笺,谁何有书真不然。是中文字到蝌蚪,补亡应得内庚篇。异锦千囊更妙限,中有玉奁藏小草。不烦脱帽苦挥毫,漫说惊蛇杂飞岛。摩挲鼎彝自笑语,碧晕堆花久瘞土。悬知百好堕儿戏,此物一出吞万古。客来错恶初不解,把玩殷勤定为怪。我知此老极不浅,规模正欲超三代。
热门搜索:ios版手机迅雷旧版本奔跑吧兄弟之拿下杨幂磁力天堂torrent在线男明星名字大全学历高得吓人的明星明星睡觉价目表有钱人怎样玩明星迅雷7下载手机版
櫻花の島
网站地图