作者
诗文 作者 名句 典籍 成语

叶适介绍

叶适
  叶适(1150年5月26日—1223年2月21日),字正则,号水心居士,温州永嘉(今浙江温州)人,南宋著名思想家、文学家、政论家,世称水心先生。嘉定十六年(1223年),叶适去世,年七十四,赠光禄大夫,获谥“文定”(一作忠定),故又称“叶文定”、“叶忠定”。叶适主张功利之学,反对空谈性命,对朱熹学说提出批评,为永嘉学派集大成者。他所代表的永嘉事功学派,与当时朱熹的理学、陆九渊的心学并列为“南宋三大学派”,对后世影响深远,是温州创业精神的思想发源。著有《水心先生文集》、《水心别集》、《习学记言》等。
  叶适(1150年5月26日—1223年2月21日),字正则,号水心居士,温州永嘉(今浙江温州)人,南宋著名思想家、文学家、政论家,世称水心先生。嘉定十六年(1223年),叶适去世,年七十四,赠光禄大夫,获谥“文定”(一作忠定),故又称“叶文定”、“叶忠定”。叶适主张功利之学,反对空谈性命,对朱熹学说提出批评,为永嘉学派集大成者。他所代表的永嘉事功学派,与当时朱熹的理学、陆九渊的心学并列为“南宋三大学派”,对后世影响深远,是温州创业精神的思想发源。著有《水心先生文集》、《水心别集》、《习学记言》等。
相关资料
相关作品
叶适 叶适
识贯事中枢纽,笔开象外精神。
传观弓力异常钧。
衣我六铢羞问。
周后数茎命粒,鲁儒一点芳心。
啄残楼老付谁论。
谩要睡馀支枕。
shí guàn shì zhōng shū niǔ
kāi xiàng wài jīng shén
chuán guān gōng cháng jūn
liù zhū xiū wèn
zhōu hòu shù jīng mìng
diǎn fāng xīn
zhuó cán lóu lǎo shuí lùn
màn yào shuì zhī zhěn
叶适 叶适
养志诸郎事,专经永夜残。
虽云绿衫易,更觉彩衣难。
客散棋奁闭,庭虚酒盎乾。
无言慰孤苦,持此问漫漫。
yǎng zhì zhū láng shì
zhuān jīng yǒng cán
suī yún 绿 shān
gèng jiào cǎi nán
sàn lián
tíng jiǔ àng qián
yán wèi
chí wèn màn màn
叶适 叶适
王孙生长安仁宅,亲见宣仁靖家国。
艰难身后苕水头,举目湖山非旧识。
孙儿负土成新阡,手把拱指导皆参。
皇天报德无穷年,蟠根翳叶藏云烟。
wáng sūn shēng zhǎng ān rén zhái
qīn jiàn xuān rén jìng jiā guó
jiān nán shēn hòu tiáo shuǐ tóu
shān fēi jiù shí
sūn ér chéng xīn qiān
shǒu gǒng zhǐ dǎo jiē cān
huáng tiān bào qióng nián
pán gēn cáng yún yān
叶适 叶适
东莱龙川师道起,一时话言犹在耳。
我辈勤苦常刳心,后生懒惰自迷已。
闻君相取黄帝乡,石简中间稳上梁。
搜翘索楚寻旧学,关雎师挚声洋洋。
书惟见多在互解,食要良田宜广买。
俚翁有语人未知,酱里投盐事终在。
君不见衡庐岳麓天与灵,达士必垂千载名。
山高海深产奇物,他年古文尾壁出。
dōng lái lóng chuān shī dào
shí huà yán yóu zài ěr
bèi qín cháng xīn
hòu shēng lǎn duò
wén jūn xiàng huáng xiāng
shí jiǎn zhōng jiān wěn shàng liáng
sōu qiào suǒ chǔ xún jiù xué
guān shī zhì shēng yáng yáng
shū wéi jiàn duō zài jiě
shí yào liáng tián guǎng 广 mǎi
wēng yǒu rén wèi zhī
jiàng tóu yán shì zhōng zài
jūn jiàn héng yuè tiān líng
shì chuí qiān zǎi míng
shān gāo hǎi shēn chǎn
nián wén wěi chū
叶适 叶适
频年寄全吴,廨宇杂营保。
前厅久倾压,后舍岌欹倒。
常因霖雨后,壁坏不容扫。
跳蛙浴漏潴,野穀媚穿杲。
以兹违色养,先还媿亲老。
低头谩商歌,瞪视豁愁抱。
当身良易足,遗后非长道。
幸今脩整毕,楹桷正完好。
晴窗闲昼永,夜榻初凉早。
友朋坐雍雍,燕雀鸣草草。
居室君子后,荜门固为宝。
矧伊泽国士,败栋威涂潦。
缪弃使者属,职思振枯槁。
人之所歆羡,未必天能造。
卷藏姑罢归,蠹简说刚浩。
pín nián quán
xiè yíng bǎo
qián tīng jiǔ qīng
hòu shě dǎo
cháng yīn lín hòu
huài róng sǎo
tiào lòu zhū
mèi chuān 穿 gǎo
wéi yǎng
xiān hái kuì 媿 qīn lǎo
tóu màn shāng
dèng shì huō chóu bào
dāng shēn liáng
hòu fēi zhǎng dào
xìng jīn yǒu zhěng
yíng jué zhèng wán hǎo
qíng chuāng xián zhòu yǒng
chū liáng zǎo
yǒu péng zuò yōng yōng
yàn què míng cǎo cǎo
shì jūn hòu
mén wéi bǎo
shěn guó shì
bài dòng wēi liáo
miù shǐ 使 zhě shǔ
zhí zhèn gǎo
rén zhī suǒ xīn xiàn
wèi tiān néng zào
juàn cáng guī
jiǎn shuō gāng hào
叶适 叶适
已报西川落那边,倒杯索赌计茫茫。
也知汉北餱粮聚,能使江东保障全。
bào 西 chuān luò biān
dǎo bēi suǒ máng máng
zhī hàn běi hóu liáng
néng shǐ 使 jiāng dōng bǎo zhàng quán
叶适 叶适
并工催作趁春前,又值春归一莞然。
新笋顿能长数尺,晚花宽与待明年。
回廊寂寂为苔地,后塔阴阴造雨天。
坐睡不惊还自觉,鬓须将老到衰边。
bìng gōng cuī zuò chèn chūn qián
yòu zhí chūn guī wǎn rán
xīn sǔn dùn néng zhǎng shù chǐ
wǎn huā kuān dài míng nián
huí láng wéi tái
hòu yīn yīn zào tiān
zuò shuì jīng hái jiào
bìn jiāng lǎo dào shuāi biān
叶适 叶适
不多花卉春长在,粗有田元岁自丰。
为问灵龟千岁诀,此中风味许谁同。
duō huā huì chūn zhǎng zài
yǒu tián yuán suì fēng
wéi wèn líng guī qiān suì jué
zhōng fēng wèi shuí tóng
叶适 叶适
老衰哭无泪,行叹复坐嗟。
荒凉鹤呜村,尚友初萌芽。
当时各年少,涉世迷骊騧。
中天悬明月,争欲伸手拿。
朝语日再昃,夜谈更五檛。
君文蚤贵重,蜀锦载胡车。
离离三千首,雅正排淫哇。
石碑富规制,玉策垂芬葩。
简牍尤妙美,一字不可加。
笑我自山野,悲君混泥沙。
古称骚人穷,留与后代夸。
临谁寄音信,已受南台衙。
俄然被弹射,翻燎北坞畲。
季也守大玉,千里畦稻麻。
请登小芙蓉,万仞凌烟霞。
兹游隐者事,亦用期屡差。
书来病良慰,誓言指春华。
秉我乌臼烛,瀹以蒋富茶。
那知是绝笔,杨柳空白花。
颇疑魂气升,彷佛天之涯。
多生註周易,遥认草玄家。
lǎo shuāi lèi
háng tàn zuò jiē
huāng liáng cūn
shàng yǒu chū méng
dāng shí nián shǎo
shè shì guā
zhōng tiān xuán míng yuè
zhēng shēn shǒu
cháo zài
tán gèng zhuā
jūn wén zǎo guì zhòng
shǔ jǐn zǎi chē
sān qiān shǒu
zhèng pái yín wa
shí bēi guī zhì
chuí fēn
jiǎn yóu miào měi
jiā
xiào shān
bēi jūn hún shā
chēng sāo rén qióng
liú hòu dài kuā
lín shuí yīn xìn
shòu nán tái
é rán bèi dàn shè
fān liáo běi shē
shǒu
qiān dào
qǐng dēng xiǎo róng
wàn rèn líng yān xiá
yóu yǐn zhě shì
yòng chà
shū lái bìng liáng wèi
shì yán zhǐ chūn huá
bǐng jiù zhú
yuè jiǎng chá
zhī shì jué
yáng liǔ kōng bái huā
hún shēng
páng tiān zhī
duō shēng zhù zhōu
yáo rèn cǎo xuán jiā
叶适 叶适
总角都鳌头,老生基伏膺。
白首参豹尾,后出夸先登。
东流看到海,北风忽成冰。
茫茫落檐花,穷巷犹短檠。
zǒng jiǎo dōu áo tóu
lǎo shēng yīng
bái shǒu cān bào wěi
hòu chū kuā xiān dēng
dōng liú kàn dào hǎi
běi fēng chéng bīng
máng máng luò yán huā
qióng xiàng yóu duǎn qíng
更多关于叶适的古诗>>
古诗文网© | 友情链接:
热门搜索:两性私密性感沙滩0超级图解女人性感带极品性感美女性感沙滩4汉化
櫻花の島
网站地图