诗词大全

赋得望远山送客归

朝代: 作者:无可

遥山寒雨过,正向暮天横。隐隐凌云出,苍苍与水平。
何时凝厚地,几处映孤城。归客秋风里,回看伤别情。
yáo shān hán guò
zhèng xiàng tiān héng
yǐn yǐn líng yún chū
cāng cāng shuǐ píng
shí níng hòu
chù yìng chéng
guī qiū fēng
huí kàn shāng bié qíng

※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。
作者介绍
无可
无可,俗姓贾,为贾岛堂弟,诗句亦与岛齐。幼时,二人俱为僧(岛后还俗),感情深厚,诗信往还,时相过从。...详情
相关作品
无可无可

尽日叹沉沦,孤高碣石人。诗名从盖代,谪宦竟终身。
蜀集重编否,巴仪薄葬新。青门临旧卷,欲见永无因。
jìn tàn chén lún
gāo jié shí rén
shī míng cóng gài dài
zhé huàn jìng zhōng shēn
shǔ zhòng biān fǒu
báo zàng xīn
qīng mén lín jiù juàn
jiàn yǒng yīn
无可无可
暝虫喧暮色,默思坐西林。听雨寒更彻,开门落叶深。
昔因京邑病,并起洞庭心。亦是吾兄事,迟回共至今。
míng chóng xuān
zuò 西 lín
tīng hán gèng chè
kāi mén luò shēn
yīn jīng bìng
bìng dòng tíng xīn
shì xiōng shì
chí huí gòng zhì jīn
无可无可

出守沧州去,西风送旆旌。路遥经几郡,地尽到孤城。
拜庙千山绿,登楼遍海清。何人共东望,日向积涛生。
chū shǒu cāng zhōu
西 fēng sòng pèi jīng
yáo jīng jùn
jìn dào chéng
bài miào qiān shān 绿
dēng lóu biàn hǎi qīng
rén gòng dōng wàng
xiàng tāo shēng
无可无可

杨柳起秋色,故人犹未还。别离俱自苦,少壮岂能闲。
夜雨吟残烛,秋城忆远山。何当一相见,语默此林间。
yáng liǔ qiū
rén yóu wèi hái
bié
shǎo zhuàng néng xián
yín cán zhú
qiū chéng yuǎn shān
dāng xiàng jiàn
lín jiān
无可无可

庐岳东南秀,香花惠远踪。名齐松岭峻,气比沃州浓。
积岫连何处,幽崖越几重。双流湓沃沃,九派棹憧憧。
山限东西寺,林交旦暮钟。半天倾瀑溜,数郡见炉峰。
岩并金绳...
展开阅读全文V
yuè dōng nán xiù
xiāng huā huì yuǎn zōng
míng sōng lǐng jùn
zhōu nóng
xiù lián chù
yōu yuè zhòng
shuāng liú pén
jiǔ pài zhào chōng chōng
shān xiàn dōng 西
lín jiāo dàn zhōng
bàn tiān qīng bào liū
shù jùn jiàn fēng
yán bìng jīn shéng dào
tán fèn xiàng róng
jiāng wēi kuāng
gǎo jìn cháo sōng
zōng jìng xīn bāo chāi
méi yōng
lán guāng shēng dié
xiá yàn gāo yōng
chuāng lài wén yòu
tíng yān hēi guò lóng
dìng sēng xiān qiáo
féng
luò chuí yáng
huāng liáng zhǒng xìng fēng
liú hóng shě
chí bái róng
huà yún
无可无可

海霁晚帆开,应无乡信催。水从荒外积,人指日边回。
望国乘风久,浮天绝岛来。傥因华夏使,书札转悠哉。
hǎi wǎn fān kāi
yīng xiāng xìn cuī
shuǐ cóng huāng wài
rén zhǐ biān huí
wàng guó chéng fēng jiǔ
tiān jué dǎo lái
tǎng yīn huá xià shǐ 使
shū zhá zhuǎn yōu zāi
无可无可

邛南方作尉,调补一何卑。发论唯公干,承家乃帝枝。
山长风袅栈,江荫石和澌。旧井王孙宅,还寻独有期。
qióng nán fāng zuò wèi
diào bēi
lùn wéi gōng gàn
chéng jiā nǎi zhī
shān zhǎng fēng niǎo zhàn
jiāng yīn shí
jiù jǐng wáng sūn zhái
hái xún yǒu
无可无可
敛屦入寒竹,安禅过漏声。
高松残子落,深井冻痕生。
罢磬风枝动,悬灯雪屋明。
何当招我宿,乘月上方行。

敛屦入寒竹,安禅过漏声。
放轻脚步缓缓的踏过寒竹林,打坐修禅只能听到那铜壶水滴滴落的声音。

高松残子落,深井冻痕生。
高高的松树上落下颗颗松果,那深井的水面也慢慢凝结成冰。

罢磬风枝动,悬灯雪屋明。
磬声停罢屋外的树枝仍在随风而动,悬挂的烛灯将那被皑皑白雪覆盖的屋舍映照的格外温暖明亮。

何当招我宿,乘月上方行。
什么时候邀请我于你那里留宿,让我也好沐浴着月色感受万物静寂与内心的平静。

敛屦(jù)入寒竹,安禅过漏声。
敛屦:犹摄足。踮起足走路,表示敬肃。安禅:佛家术语,即安静地打坐。漏声:铜壶滴漏之声。

高松残子落,深井冻痕生。

罢磬(qìng)风枝动,悬灯雪屋明。
罄:佛寺中使用的一种钵状物,用铜铁铸成,既可作念经时的打击乐器,亦可敲响集合寺众。

何当招我宿,乘月上方行。
何当:犹何日何时。乘月:即为沐浴着月光之意。上方:住持僧居住的内室。亦借指佛寺。

liǎn hán zhú
ān chán guò lòu shēng
gāo sōng cán luò
shēn jǐng dòng hén shēng
qìng fēng zhī dòng
xuán dēng xuě míng
dāng zhāo xiǔ 宿
chéng yuè shàng fāng háng
冬天
无可无可

出守汝南城,应多恋阙情。地遥人久望,风起旆初行。
楚庙繁蝉断,淮田细雨生。赏心知有处,蒋宅古津平。
chū shǒu nán chéng
yīng duō liàn què qíng
yáo rén jiǔ wàng
fēng pèi chū háng
chǔ miào fán chán duàn
huái tián shēng
shǎng xīn zhī yǒu chù
jiǎng zhái jīn píng
无可无可

绕巷夹溪红,萧条逐北风。别林遗宿鸟,浮水载鸣虫。
石小埋初尽,枝长落未终。带霜书丽什,闲读白云中。
rào xiàng jiá hóng
xiāo tiáo zhú běi fēng
bié lín xiǔ 宿 niǎo
shuǐ zǎi míng chóng
shí xiǎo mái chū jìn
zhī zhǎng luò wèi zhōng
dài shuāng shū shí
xián bái yún zhōng
更多关于无可的古诗>>
遥山寒雨过,正向暮天横。隐隐凌云出,苍苍与水平。 何时凝厚地,几处映孤城。归客秋风里,回看伤别情。
热门搜索:电影明星明星代言报价一览表一线明星智能ai换脸视频bt链接下载大红包下载链接
櫻花の島
网站地图